Thứ Năm, 14 tháng 7, 2011

Hậu Hội Ngộ


   Rứa là Hội ngộ qua được mấy tuần rồi, mau quá!
   Ấm ức vì không tham gia đuợc, nhưng cũng được an ủi một chút vì điện thoại gặp được một vài đứa.
Vui hơn là ai ngờ Quý đạp giỏi thế, nó tạo ra một cái blog tắp lự. Miềng nói thiệt với mấy “eng”, mình bắt đầu sử dụng vi tính từ năm 1996, nhưng, thiệt tình nó không phải là cái mình thích. Cho đến nay, ICT của mình chắc cũng khoảng lớp 3 trường làng : biết đánh máy, biết nhận thư, gởi thư. Hết. Còn cải khoản chit chat thì hơi kém. Tội nghiệp Phi Khanh, chat với mình mà khi thì có hình không tiếng, khi thì có tiếng không hình. Cái loa của hắn thì mình thấy rất rỏ, nhưng hắn không thấy được cái tai thỏ của mình. Không có thợ một bên , không biết mần răng ( mà hình như không phải lỗi của mình đâu Khanh ơi, sau đó một giờ, mình chat với anh mình thì lúc đầu không có hình, nhưng sau đó ông ấy sửa máy lại thì có. Chưa chắc đã do máy mình).
   Ngày nào cũng vào blog, đếm xem được mấy thành viên rồi. Chúa mẹ ơi, sao đến nay cũng mới có mấy đứa thôi à. Mau lên bà con ơi. Không lẽ những đại gia cao su Cù Bị ( xin đừng nói lái) không có máy hay sao? Hay không có một ngày, một tuần  được vài phút ra quán Net sao. Chờ thằng Hùng Noir dài cả cổ rồi đó. Nhớ năm mô vô Cù Bị, gần nữa đêm, hắn đập cữa nhà cháu mình bắt dậy lên nhà hắn uống cà phê. Báo hại thức trắng một đêm, mai đi xe máy về Sài Gòn mà nhìn đường “ mờ mờ nhân ảnh như người …” Còn thằng Khôi bên Mỹ thì chộ hình đó, nhưng chưa nhớ lại được hắn là ai. Khôi ơi, viết một cái gì đi để anh em, và thằng về sớm như tui nhớ với.

   Mỗi ngày, trong giờ làm việc, mình gần như lúc nào cũng có mặt trên mạng. Các bác muốn tán chuyện chơi, xin tự nhiên nhé.

   Phu 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét