Thứ Bảy, 22 tháng 6, 2013

Thơ VIẾT-VANG

...TÌNH MƯA


Mưa rơi mãi nên tiết trời trở lạnh.
Gió vô tình mang về lại dư âm.
Réo rắt tiếng cho hàng mi lệ ứa.
Nhỏ xuống đời tan nát quá một thời.
Mưa trên đá gieo sầu trên mái lá.
Tiếng mưa buồn hiu hắt cả tâm tư.
Qua khe lá từng giọt mưa than thở.
Xót xa trời sao chiều vẫn mưa rơi .
Rồi một sớm hoàng hôn vời vợi gió .
Thấy mưa buồn gió cũng chẳng muốn đi.
Chiều hoang vắng mây về treo lơ lửng.
Nắng tắt dần mong ngày tháng qua nhanh.
Dòng nước đọng ôm hoàng hôn lóng lánh.
Bóng in hình theo dòng nước trôi đi.
Từng hạt mưa vở tan tành từng chiếc.
Đếm Thu về lá bạc cả đầu xanh.

Em còn nhớ một chiều mưa kỷ niệm.
Tiếng ve sầu gợi bao nổi xót xa.
Còn mang vết bầm đen kia nhuốm máu.
Dấu tích đầy tô đậm cả không gian.

Viết Vang

0 nhận xét:

Đăng nhận xét