Người bâng khuâng, trong ánh mắt thăm dò,
Từ xa cách đến giờ Em vẫn ốm,
Tim quặng thắt, miệng mĩm cười dí dỡm,
Ốm như Em cho đỡ tốn không gian.
Rồi mai kia mốt nọ đến Thiên Đàng,
Trông ốm yếu Chúa lại mời vào trước, 

                                VietVang's wife