Tôi rất ít nhận được quà trong mùa
Noel. Lý do đơn giản lắm, mình ít gởi
quà cho người khác. Noel vừa rồi, bất
ngờ nhận được một món quà, nó lại là một hòn đá. Chẳng phải là hòn đá hận thù, nhưng lại là hòn
đá yêu thương. Trên hòn đá ấy có khắc
mấy chữ : ''Lord, Make me an instrument of your peace''.
Người gởi là một anh bạn đi truyền
giáo ở Nam Mỹ. Anh không khắc tên anh
trên đó, anh cũng chẳng khắc tên tôi. Anh
khắc một câu kinh Hòa bình: ''Lạy Chúa, xin dùng con như khí cụ bình an''
Mong cho
nhau là khí cụ bình an thì cũng ngụ ý cầu xin cho nhau ơn an bình. Tâm hồn mình không bình an thì không thể tặng
cho người khác ơn an bình. Anh bạn gởi
cho một món quà, nhưng dấu ẩn trong đó là một lời nguyện xin thấm thiết :
Xin cho tôi được bình an, và mong
cho những người sống quanh tôi cũng tràn ngập an bình! Anh gói ghém tất cả yêu thương trong hòn đá
trơ trụi ấy, đục đẽo mài giũa, rồi gởi đi. Món quà làm tôi xúc động nhiều, vì biết rằng bên
kia bờ đại dương có một người bạn quá chân thành. Món quà quý giá lắm nhưng chính con người của
anh mới đích thực là món quà vô giá. Cả
con người của anh ấy với tất cả lòng yêu thương là quà tặng đẹp hơn tất cả các
món quà.
Tôi nhìn từng nét khắc công phu
trên hòn đá màu xám tro bằng nửa lòng bàn tay mà lòng bâng khuâng nghẹn ngào. Chắc hẳn anh bạn đã miệt mài đục đẽo công phu
lắm. Từng nét đục yêu thương. Vết mài
giũa ân tình. Nét sơn xanh kẻ đậm trong
từng nét khắc trên bờ đá sần sùi như làm nổi lên cái nét an bình sâu lắng trong
cuộc đời truyền giáo trôi nổi của anh.
Hòn đá chẳng mang lại bình an,
nhưng biết khắc lên nó một lời yêu thương thì đã mở lối cho niềm vui tuôn về.
Nhìn món quà trơ trụi đong đầy yêu
thương làm tôi gợi nhớ đến món quà trơ trụi mà tổng thống Hoa Kỳ George H.W.
Bush (tổng thống bố) đã tặng cho chủ tịch Liên xô Gorbachov sau cuộc họp thượng
đỉnh cuối năm 1989 tại đảo Malta. Tổng
thống Bush đã tặng cho Gorbachov một viên gạch trơ trụi, không
một lời ghi khắc trên đó.
- Sao lại là một viên
gạch chứ không phải là một món quà sang
trọng? Nhiều người tự hỏi .
- Nó là một viên gạch
nhưng khác với tất cả mọi viên gạch, vì ông ta lấy nó từ bức tường ô nhục Bá
Linh sau khi bức tường sụp đổ .
Là gạnh, là đá nhưng nó nói lên
nhiều điều quá. Nó nói lên khát vọng sâu
lắng của tâm tư: khát vọng hòa bình. Quà trơ trụi, nhưng lòng thì tràn ngập yêu
thương. Nó là tiếng vọng công lý của
những ai yêu chuộng hòa bình. Gói ghém
trong mớ đất sét đã nung thành gạch ấy là tâm tình của những người có tâm hồn
không còn khô như gạch, không còn cứng như đá, nhưng đong đầy cảm thông.
Đã có một thời, nó là phần tử của
bức tường ngạo nghễ vươn cao ngăn cách
lòng người. Nay nó sụp xuống dưới đáy
cuộc đời để mở lối cho hòa bình bước tới. Rồi người
ta dùng nó để trao nhau tâm tình
hòa bình.
Ai cũng mong an bình, nhưng dường
như ai cũng cảm thấy thiếu sự bình an. Cuộc
sống xô đẩy nó làm lòng mình chao đao,
nên nhiều lúc cảm thấy bất an. Có những
người không mong thêm tiền, chỉ mong sao lòng được chút thảnh thơi. Chẳng ai bán ơn bình an, nên không mua được nó
nơi cửa tiệm. Bình an là quà tặng! Không tặng nhau sự bình an thì cuộc sống hiu
hắt lắm. Người khác không vui, thì mình
cũng chẳng có ai để vui cùng.
Bên đời có rất nhiều loại quà. Có loại
quà cho đi nhưng mong thầm một sự đáp trả lớn hơn, ''thả tép câu tôm''. Có loại quà để móc ngoặc hối lộ. Có loại quà cho đi để âm mưu một lợi dụng nham
hiểm v.v... Cho nên nó mất đi ý nghĩa
của quà, chỉ còn lại giá trị của đổi chác. Những món quà như thế bàng bạc trong lòng cuộc sống, nhưng nó
chỉ mang giá trị vật chất thôi. Vì không
gói ghém yêu thương, nên người nhận quà ít khi nhớ đến người cho quà. Quà trở nên trơ trụi trống rỗng .
Quà đích thực là khi gói lại, nó ôm
trọn cả một tấm lòng, làm cho người nhận phải bâng khuâng xúc động. Vì thế hạnh phúc ngập tràn nơi người nhận lẫn
cả người cho. Nhiều người thường viết
thư cho nhau như một cách thế muốn nói lên sự hiện diện của chính mình trong
những hoàn cảnh xa xôi không thể đến bên nhau. Vì thế, nhận một cánh thư là nhận cả một sự
hiện diện. Nhận một món quà là nhận cả
một mùa yêu thương .
Noel gợi cho tôi nhớ cái món quà
trơ trụi của Bêlem. Cái lạnh, cái nghèo,
cái tơi tả của một phận người nhưng nói lên nhiều điều quá. Những ngày thơ ấu, Người ta dạy tôi phải sửa
soạn hang đá lòng mình cho Đấng Cứu Tinh ngự đến. Nay tôi thấy cả đời mình đã là một Bêlem nối
dài rồi. Giá lạnh của kiếp sống, khắc
khoải băn khoăn của chuỗi ngày tha hương. Những hiu hắt đơn côi và nỗi đau câm nín của
đời người đã âm thầm xây nên một Bêlem rồi.
Nhìn từng bước chân nặng nề của
Giuse có khi cũng là bước chân âm thầm của đời tôi hôm nay. Biết bao lần mình cũng cất bước lao đao, gõ
cửa cuộc đời xin một ân huệ, một việc làm hay một lời yêu thương, nhưng chỉ
nghe đâu đó một âm thanh chối từ sau cánh cửa cuộc đời ấy.
Ánh mắt buồn âu lo của Mẹ trước đồng hoang xơ xác dường như cũng là những
lo âu của đời tôi hôm nay. Nó vẫn còn
đọng lại trong từng khóe mắt những thoáng băn khoăn của đời mình với tháng ngày
truân chuyên.
Rồi trong những nổi trôi của Mẹ,
trẻ Giêsu ra đời. Trong hoang lạnh đơn
côi, Đấng cứu tinh ngự đến. Ngài đến với
từng người. Và Ngài cũng đến với tôi. Noel là lễ chung, nhưng cũng thật riêng tư
lắm, vì trở thành cuộc gặp gỡ của một Con Người với mỗi một cá nhân. Hẹn hò bao giờ cũng thế. Không ai nói lời yêu
thương thay cho người khác. Càng riêng
tư, tình thân càng gắn bó.
Mừng lễ Giáng sinh thì theo mùa,
nhưng Mầu nhiệm Giáng sinh thì đã khởi sự trong lòng nhân thế mỗi ngày. Mỗi khoảnh khắc bình an, từng phút sống hy
vọng là lời ''Kinh Vinh danh'' dạt dào tha thiết, và khúc nhạc ''Đêm
Đông'' cũng mãi vọng ngân trong mỗi mùa yêu thương.
Noel không những để trao quà, nhưng chính Noel đã là quà rồi! Quà ơn an bình.
Lạy
Chúa, Chúa quá tế nhị trong tình thân. Chúa đến quá âm thầm làm con ngỡ ngàng. Con vẫn thích những cuộc đón Chúa rộn ràng. Con vẫn thích những mùa Lễ tổ chức rình rang
có rộn ràng bước chân. Nhưng rồi đôi lúc
con cũng băn khoăn tự hỏi, không biết con đang thật sự đón Chúa hay chỉ để tìm
vui trong bầu khí tôn giáo của lòng mình.
Nếu
có ai hỏi : “Noel nào làm bạn vui nhất?” Có lẽ con cũng ấp úng quá, vì chưa phân biệt
được đâu là niềm vui đích thực của Giáng sinh và đâu là niềm vui Noel hội hè.
Xin
cho con mỗi lần dừng lại bên máng cỏ trong mỗi mùa Noel, con cũng biết dừng lại
bên máng cỏ nơi chính lòng mình, để cảm nghiệm rằng có một Đấng yêu thương đang
cư ngụ trong con. Xin cho đời con cũng là một mùa Giáng sinh liên lỉ, đón Chúa
và đem Chúa đến với anh em.
Nguyễn Thảo Nam
0 nhận xét:
Đăng nhận xét