Thứ Năm, 14 tháng 7, 2011

Trên sân banh

   Mình không nhớ rõ năm đó là năm nào, chắc là năm septième, vì lúc đó cha Đoàn Quang Hàm dạy pháp văn tụi mình.
   Không nói thì ai cũng biết, ngài dạy rất kỷ, theo mình thì khó hơn bố Thể ở  huitième (Đức Tổng bây giờ). Khi đang dạy một bài nào đó, gặp một verbe thì ngài kêu một đứa  đứng dậy và phải chia động từ đó từ đầu đến cuối, từ indicative present đến participe present, passé.  Analyse grammaticale và logique cũng rất chi li, khoa học.Vô phúc em nào ú ớ vài ba lần là xem như lên soạn đồ .
   Của đáng tội, cũng nhờ như thế mà sau nầy vào đại học, rồi ra trường, mình vững như tường đồng vách sắt. Một chuyện vui nho nhỏ, không phải để khoe mình đâu, nhưng đây là chuyện có thật : Năm 1973, kỳ nghỉ hè, mình đi làm cho Hồng Thập Tự quốc tế (CICR), địa bàn là các tỉnh vùng 2 chiến thuât (Khánh Hoà, Lâm Đồng, Tuyên Đức, Daklak, Kontum, Pleiku, Quảng Đức, Ninh Thuận, Bình Thuận). Một lần trên đường từ Đà Lạt xuống để làm việc với cha Đỗ Bá Ái, Quảng Thuận, nhưng ngài không có nhà. Cha Hàm bị buộc phải mời mình và chef mình ăn cơm trưa. Tội nghiệp ngài, ngài ít khi nói tiếng pháp quá nên ấp úng. Ngài dùng chữ thì rất cầu kỳ, nhưng phải tìm hơi lâu. Mình thì nhờ một tháng chỉ nói tiếng tây nên hót như chim.  Sau một hồi ngài phải thú nhận với chef mình: Il était un de mes meilleurs élèves. Giêsu, Ma, lạy Chúa tôi, đến nay ngài mới khen cho được một câu trời ạ!
   Một chuyện khác cũng liên quan đến ngài, trong năm septième đó là trong giờ đá banh, lúc đó lớp mình chơi ở cái sân ngay phía sau tháp chuông và lúc đó nhà trường đã hoàn thành mấy cái hồ bao chung quanh nhà nguyện. Đến nay, thì xin thủ phạm tự thú đi, chứ chính mình đến nay cũng không biết là âm mưu của đứa nào. Ngài ra đá banh với tụi mình và một nhóm ba bốn đứa đã dồn ngài (cả trái banh nữa, không thì chết) về phía hồ nước và ép ngài rơi tỏm xuống. Vô phúc là hôm đó ngài chỉ bận pyjama mà không có cái gì ở trong cả. Lớp vải pyjama mỏng manh đó mà thấm ướt nước thì cái gì cũng chộ, phải không ? Và anh em mình được dịp cười sung sướng. Ngài đứng trên cầu, lêu lêu anh em mình nhưng ngượng đỏ mặt.
   Thiệt tình mình không biết đứa nào đã làm cái vụ nầy. Đến nay, đứa nào là thủ phạm thì thành khẩn khai báo đi. Chắc trên thiên đàng ngài cũng mỉm cười tha thứ cho mấy đứa con nít mình.

Phu tai thỏ

0 nhận xét:

Đăng nhận xét