Tiên sư đứa nào bắt mất con gà nhà bà, gà ở nhà bà con công con phượng, gà về nhà mày thành con ó con hâu. Bà … bà…bà… U cho con xin chén trà để con chửi tiếp….. bà chửi theo kiểu toán học cho mà nghe nhá…Bố mày là A, mẹ mày là B, bà cho vào ngoặc bà khai căn cả họ nhà mày… Bà rủa mày ăn miếng rau mày ói ra miếng thịt, mày tắm trong ao mày chết chìm trong chậu…

Bà khai căn cả họ nhà mày, xong rồi bà tích phân n bậc, bà bắt cả hang, cả hốc, ông cụ ông nội, cả tổ tiên nhà mày ra mà đạo hàm n lần. Ái chà chà…mày tưởng à. Mày tưởng nuốt được con gà nhà bà là mày có thể yên ổn mà chơi trò “cộng trừ âm dương” trên giường với nhau à…..Bà là trị cho tuyệt đối hết cả họ chín đời nhà mày, cho chúng mày biết thế nào là vô nghiệm, cho chúng mày không sinh, không đẻ, không duy trì được nòi giống nữa thì thôi…Bà sẽ nguyền rủa cho chúng mày đời đời chìm đắm trong âm vô cùng, sẽ gặp tai ương đến dương vô cùng, cho chúng mày chết rục trong địa ngục, cho chúng mày trượt đến maximum của sự vô hạn tối tăm… À, mày chơi toán học với bà à…U cho con xin thêm chén nước ạ ..Thằng khốn ấy nó là tiến sĩ toán lý, không chửi bằng toán học thì không xong với nó u a…….Vâng vâng, u rót cho con đầy đầy vào, nữa đi…để con lấy hơi chửi tiếp, con sẽ chửi từ số học lên tích phân, xuống đại số rồi sang hình học cho u xem… Tiên sư nhà mày, mày tưởng ngày nào mày cũng rình mò tiệm cận hàng rào nhà bà là bà không biết đấy phỏng? Bà là bà giả thiết mày ăn cắp hơn hai chục con gà nhà bà,…mày về mày vỗ béo để nhồi đường cong cho con vợ mày, à à, mày vẽ nữa đi, mày tô nữa đi. Mày tô, mày vẽ, mày nhồi cho đến khi đường cong con vợ mày nó nứt toát, nó gẫy khúc ra, chọc xiên chọc xẹo đi, rồi đi lên đi xuống nữa vào, rồi có ngày con vợ mày sẽ hạ vuông góc một mạch thẳng xuống nóc tủ….thôi con ạ ……..ái chà chà…mày tưởng mày dùng cả Topo học mày vẽ thòng lọng mày bắt gà nhà bà mà được à. Nãy giờ bà chửi mày thanh thoát như thế thì mày bảo bà giỏi văn giỏi toán nhá. Bà mà bắt được mày bà oánh cho một trận thì mày lại khen bà là văn võ song toàn cho mà xem. Thôi hôm nay bà gào thế là mệt rồi , bà nghỉ, ngày mai bà chửi tiếp khi nào rảnh bà phởn bà rủa tiếp cho mà nghe.
MẤT QUẦN BƠI

   Chị đi học ki cóp mãi mới mua được cái quần bơi. Chị vừa phơi nó ở lan can , thế mà thoáng một cái nó đã biến mất. Chị đi hỏi khắp bàn dân thiên hạ rồi mà không ai có ý kiến gì. Tiếc của, bực mình, chị bèn soạn ra một bài chửi để 15 phút trước khi đi bơi, chị lôi nó ra rên.


   Bài chửi của chị như sau :

Bớ xóm trên xóm dưới, bớ láng hành láng tỏi, bớ con Thị Mầu, Thị Nở, bớ thằng Chí Phổi, Chí Phèo, bớ cả họ hàng đứa nào “cầm nhầm” quần bơi của bà ! Hãy bảnh cái mắt, vảnh cái tai ra mà nhìn mà nghe bà chửi đây này . Bà vừa mới mua được cái quần bơi vừa ý, đẹp ơi là đẹp, quý ơi là quý . Bà phải bóp bụng nhịn ăn sáng vài hôm, nhịn uống tối mấy bữa ki cóp mãi mới đủ tiền mua nó. Bà nâng như nâng “éc”, hứng như hứng “phờ lau ơ”. Hôm nay bà giặt nó phơi ngoài hành lang. Ấy thế mà nhoắng một cái, bà vừa quay sang Đông buôn chuyện một chút, ngó sang Tây bàn luận vài câu, lúc quay trở về thì ôi thôi quần đã biến mất tự bao giờ, chỉ còn mập mờ hình ảnh. Bà đã bấm đốt ngón chân đi, bấm đốt ngón tay lại, và khẳng định rằng có kẻ đã to gan nẫng tay trên, phỗng chân dưới quần bơi của bà. Này! Mày đừng có bảo là bà ăn có nói không nhé. Chứ bà hỏi mày rằng có cái quần nào tự dưng biến mất nếu không có tác động ngoại cảnh ? Bà biết cái ông gỉ ông gì ở nước nảo nước nao đã phát biểu rằng: “Mọi vật không tự nhiên sinh ra và cũng không tự nhiên mất đi”

Phi Khanh(Sưu tầm trên Internet)