Thứ Tư, 5 tháng 10, 2011

HẠ CỜ TÂY

  Lần ra Diên Sanh thăm thằng bạn Nguyễn Dương (HT65) em cha Trọng (bò), nó rũ tôi vào Giáp hậu hạ cờ tây. Tôi ngơ ngác chẳng hiểu mô tê ất giáp gì, nhưng cũng lặng lẽ đi theo. Vào đến nơi, mới thấy một đám thanh niên đang thọc huyết một con chó.


   Ngồi vào bàn tiệc mới được nghe một cụ già  giải thích:
Vào những năm 1945 cho đến 1954, là khoảng thời gian cả nước nổi lên phong trào đánh Pháp. Tất cả các  đảng phái hợp nhất lại với nhau gọi là Việt minh để đấu tranh chống Pháp. Mỗi lần phe ta đi đánh đồn lính Pháp, gọi là đi hạ cờ Tây. Ban ngày thì lính Pháp đi càn, ban đêm thì Việt minh tập họp đánh trả. Phiền một nỗi, ở vùng quê, nhà nào cũng nuôi chó để giữ nhà. Ban đêm, khi phe ta tập họp chuẩn bị đi công đồn thì chó sủa ran lên, khi nghe có tiếng động, đánh thức những lính canh trong đồn Pháp, làm cho những cuộc tấn công của Việt minh bị bại lộ. Thế là các cán bộ của Việt minh đã họp khẩn cấp và đưa ra quyết định: Phải hạ thủ những con chó trong vùng hành quân, trước khi tổ chức những cuộc đánh để hạ cờ Tây. Những con chó vô tội trong vùng đều bị xử tử hình. Nhìn những thân chó chất đầy, người thanh niên Việt cảm thấy thật là bất nhẫn và cũng thật là phí phạm của Trời, thôi thì luộc lên, đập vài tép sả, chắm mắm ruốc bỏ vào bụng cho qua cơn đói và cũng để lấy sức mà công đồn hạ cờ Tây. Do đó, mỗi khi rủ nhau đi ăn thịt chó, người ta gọi là đi …Hạ Cờ Tây.
   Cờ Tây, nói lái là Cầy Tơ, tức là con chồn non. Chồn sống ở vùng quê hẻo lánh, được dân quê gọi là con cầy. Cầy thường đi săn mồi bắt gà vịt vào ban đêm, do đó mỗi đêm người dân quê đánh bẫy được cầy rồi thì làm thịt, vì thịt cầy rất ngon và bổ. Khi hết chồn rồi, những con chó đi lạc lõng ban đêm cũng bị dân đồng hoá với con cầy và bắt ăn thịt luôn, vì chó cũng cở bằng một con cầy còn nhỏ, vì thế dân nhậu mới gọi thịt chó là cầy tơ.
   Rượu vào lời ra, có anh bạn Việt kiều Úc tâm sự :
_” Tôi vượt biên một thân một mình, nên được xếp chung với hai anh em khác nữa. Trại tỵ nạn lo hết cả  việc ăn lẫn ở, nên trong phòng không có bếp núc gì hết. Tôi gốc lính nên dễ nuôi, ăn gì cũng được. Mỗi lần tới giờ ăn, đi xuống nhà bàn là tôi ăn hối hả, không chê món nào cả, dù đó là thịt trừu (Lamb) mà một số người cho là rất hôi và khó nuốt. Không có cơm, thịt kho hoặc cá kho tiêu, kho tộ…nên một số anh em tìm cách nấu lén trong phòng để ăn dặm thêm cho đỡ thèm. Bếp của anh em rất đặc biệt: đó là cái lò sưởi điện; Lạnh thì để đứng bật công tắc lên là ấm áp. Đói thì chỉ việc để lò sưởi nằm xuống, đặt cái nồi lên là nấu ăn kho cá.
   Mỗi tối thứ sáu, tất cả tập trung lại phòng thân hữu nào đó, mua bia rượu ăn nhậu thoải mái. Ăn thịt heo, bò, gà mãi đâm chán, anh em ráng tìm cho ra món gì đặt biệt để thêm hương vị cho cuộc sống tha hương.
   Tối thứ sáu hôm đó, tôi được người bạn mời ăn một món mà ông ta khoe rất là đặc biệt, chỉ ở Việt nam và Úc mới có mà thôi. Mọi người ngồi xúm xít quanh cái bếp kiêm lò sưởi nhìn ông bạn già hí hoáy trổ tài nấu nướng. Xong, ông bạn già dọn ra một dĩa lớn, kèm thêm mấy củ gừng, riềng, hành lá, rau thơm….Cả bọn ăn uống ngon lành. Tò mò, tôi hỏi ông ta: “Chú Ba, chú nấu món thịt gì mà ngon thế? “
   Nghe hỏi thế, ông ta lấy làm hả hê trả  lời: “Bí mật nghề nghiệp, không thể nói  được, lần sau muốn ăn thì cứ đến đây, hùn tiền lại tớ sẽ mua về nấu cho mà  ăn”.
   Hỏi mãi, ông ta cười đùa mà nói:
“Thịt…..chó chứ thịt gì nữa mà hỏi lắm thế!”
   Cả bọn nhao nhao lên:
“Thịt chó? Chú kiếm ở đâu ra vậy? Bộ xứ Úc này cũng có…ăn thịt chó nữa sao? Chú không nói xạo đấy chứ? Nãy giờ uống mấy chai rồi?”
   Hỏi gì  thì hỏi, chú Ba cứ im lặng uống bia, ăn  thịt.
   Trong một lần vui vẻ, chú Ba gật gù nói chuyện với cả  bọn:
“Ai nói Đông và Tây không bao giờ gặp nhau là hoàn toàn sai. Lấy thí dụ như về ăn uống, dân Việt ta ăn gì, dân Úc ăn giống hệt như vậy. Ông nhìn cả bọn đang ngơ ngác, ra chiều đắc ý, ông chạy vào trong lục tủ đưa ra cho tôi một hộp thịt có hình con chó. Vừa chỉ vào hộp, ông ta vừa giải thích: “Ai bảo chỉ có dân Việt mình mới ăn thịt chó? Cả Úc cũng ăn thịt chó nữa chứ. Có điều là họ đóng gói kỹ càng, trình bày đẹp mắt mà thôi.”
   Ngừng một lúc, ông chỉ vào con chó trên hộp và nói tiếp: “Đây nhé, nói có sách mách có chứng, thịt chó đóng hộp đàng hoàng nhé. Tôi mua ở siêu thị đấy! Vào đó, đủ loại thịt chó! Nào Vằn, nào Vện, nào Cộc, nào Mực, nào Đốm…chó gì cũng có, sướng thật. Xứ văn minh có khác, thịt chó đóng hộp dán nhãn đàng hoàng. Chả bù với xứ mình, bày đầy ra cả đường, chổ thì đầu chó, chổ thì đuôi chó, dơ dáy bẩn thỉu.”
   Tôi thấy hộp thịt có in hình con chó thật, nhưng bán tín bán nghi: “Chẳng lẽ dân Úc ăn thịt chó thật hay sao? Mà lại còn đóng hộp nữa?” Cả bọn nghệt mặt ra nhìn hộp thịt chó, đúng là hộp đựng thịt chó rồi, còn cãi vào đâu được nữa! Nhiều thằng khoái chí ra mặt: “Tức là cả mấy tuần nay ông đãi tụi tôi toàn là thịt chó đóng hộp hết phải không? Hèn gì mà ngon quá trời”
   Thế là tin thịt chó đóng hộp bán đầy các siêu thị của Úc được lan truyền  đi một cách nhanh chóng. Cứ mỗi chiều thứ sáu, phe ta ra siêu thị khuân hết hộp thịt chó này tới hộp thịt chó khác, ai đến trể thì chỉ có nước…ăn thịt bò hoặc thịt heo, thịt gà mà thôi.
   Đến một ngày không đẹp trời tí nào, tôi và  chú Ba đi dạo chơi, sẵn  ngang qua siêu thị, ghé  vào mua vài hộp thịt chó để tối nay cùng nhau lai rai. Trên đường về, ngang qua nhà một ông già đang giỡn chơi với con chó xinh đẹp của mình trước cổng nhà. Ông vui vẻ chào hỏi chúng tôi:”Good morning, how are you?”
   Câu chào hỏi này thì tôi hiểu, nên dễ dàng trả  lời ông. Khi ông nhìn thấy trên tay tôi có cầm mấy hộp thịt chó, ông hỏi:
“You cũng..nuôi chó hả? You có mấy con mà mua chi nhiều vậy? Bộ mấy thứ nầy hôm nay bán…Sale hay sao?”
   Ông nói nhiều quá, chúng tôi đâu hiểu nổi ông ta nói gì? Nghe ông hỏi “How many?” chúng tôi cứ tưởng ông hỏi hôm nay chúng tôi nhậu mấy đứa, nên tôi cũng vui vẽ đưa tay làm hiệu vừa trả lời ông: “Ten”
   Ông Tây già trợn mắt nhìn tôi ra vẻ ngạc nhiên:”Ten?”  Tôi có một con mà nuôi muốn chết, mấy you có  tới 10 con, làm sao nuôi nỗi.
   Đương nhiên là chúng tôi không hiểu ông ta nói cái gì rồi. Nhìn mặt chúng tôi, biết ngay là chúng tôi không hiểu, nên ông ra hiệu biểu chúng tôi chờ ông một lát, rồi chạy vào trong nhà. Một lúc sau, ông chạy ra, tay cầm cái loong thịt chó giống như của chúng tôi, chỉ vào hình con chó trên hộp mà hỏi lại: “Ten?”
   Chú Ba và tôi khoái chí gật đầu, nhưng ông già thì lại lắc đầu, rồi ông mở hộp múc ra một ít thịt để vào cái chén dưới đất. Con chó thấy vậy, vẫy đuôi vui vẻ chạy lại ăn một lèo hết cả dĩa. Ăn xong, con chó còn liếm môi ra vẻ thích thú lắm.
   Chú Ba và  tôi nhìn nhau:
“Bộ thịt nầy ….cho chó ăn sao? Thịt mắc tiền lắm chứ bộ. Ông già nầy sao mà lãng phí quá vậy?”
   Trong khi chúng tôi còn đang thắc mắc nghi ngờ, thì  ông Tây già vừa xoa đầu con chó vừa nói với chúng tôi:
“My dog love this meat, he eat it every day.”
   Câu này thì tôi hiểu, và chú Ba cũng hiểu, chúng tôi ngẩn tò te nhìn nhau: “Thịt…..chó? Thịt này ….cho chó ăn?”
   Hai thằng buồn bã chào ông Tây già, giấu bao thịt chó vào trong áo, bước đi nặng trĩu về nhà, vào phòng đóng kín cửa lại, châu đầu đọc kỹ những hàng chữ tiếng Anh:
“For all kind of dogs, three times a day.”
   Không nói nên lời, nhưng hai đứa cùng một suy nghĩ:
“Đây là thịt cho chó  ăn, chứ đâu phải…..thịt chó!”
   Hai đứa cứ thộn mặt ra mà ngắm mấy hộp thịt chó. Cả năm trời nay đã xơi biết bao nhiêu …thịt chó rồi.Ói ra cũng không còn kịp nữa, vì thịt đã tiêu hoá hết rồi còn gì. May mà chưa mọc lông chó, chưa biết sủa.
   Câu chuyện của anh Việt kiều làm mọi người cười như  vỡ chợ.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét