Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2011

CHUYỆN THẬT NHƯ BỊA

 

   Không hiểu sao Nguyễn Dương (HT65) lại đặt hết niềm tin vào Nguyễn Uý (cựu thủ chỉ ccshue) khi mời cụ Uý dẫn chương trình cho ngày vu quy con gái rượu của lão. Chưa bao giờ nghe hay thấy Nguyễn Uý dẫn chương trình, chỉ nghe “nổ” với bạn bè, thế mà dám phó thác “linh hồn” ngày trọng đại của con cho một kẻ mà mình chưa biết gì về họ. Tôi cũng được vé mời dự đám cưới bé Giáng Hằng con của lão Dương, vì anh của Dương là cha Trọng (bò) tri kỷ thâm giao với anh tôi (cha Tuyên), cả hai thằng đều là em cha nên kết thân với nhau cũng là chuyện thường tình. Tôi được lệnh phải áp giải Nguyễn Uý đến đúng giờ đúng giấc ngày ghi trong thiếp mời. Quan hệ giữa tôi và Nguyễn Uý cũng không gần mà cũng không xa, nhưng lại rất thân. Mẹ của Uý chưa cho tôi bú ngày nào nhưng tôi phải gọi bằng vú vì ba của nó là bọ đở đầu rữa tội của tôi.
   Chẳng hiểu vì lý do gì mà Nguyễn Uý ăn ngủ không yên trong những ngày chờ đợi. Một là có lẽ ở nhà vợ cho ăn cực quá, trông mau đến ngày dự tiệc để ăn trả thù, hai là trông mau đến ngày được khua môi múa mép. Chiều hôm trước ngày dự tiệc, hắn điện thoại cho tôi liên tục hỏi :”anh có đi không”. Nếu tôi không đi thì hắn cũng “úp om” vì hắn không biết đường. Sáng sớm lên đường, mới có 04g hắn đã gọi tôi inh ỏi, hình như suốt đêm cu cậu không ngủ, trông trời mau sáng. Vì công việc nội trợ bếp núc phải thu dọn cho xong rồi mới được đi ( lệnh bà xã ) nên đến 07g chúng tôi mới lên đường. Trước khi đi, hai thằng tôi cũng đã thủ sẵn trong bụng mỗi đứa hai chén xôi ăn với nước mắm, muối mè do tôi nấu. Thằng Uý khen ngon nức nở, không biết có phải ngon thiệt hay khen nịnh để được tôi chở đi dự tiệc. Từ nhà tôi đến nhà lão Dương hơn 30 cây số. Chạy “tèn tèn” một giờ sau cũng đến. Giáng Hằng (con gái lão Dương, cũng là cô dâu ngày cưới) mừng rỡ ôm lấy chúng tôi, có thể lão Dương tâng bốc nhiều quá về MC Uý nên ai vui mừng trước sự có mặt của chúng tôi. Vào nhà gặp hai vợ chồng Dương, tay bắt mặt mừng. Hoa (vợ Dương) ôm chầm lấy tôi :”sợ mấy eng không đến”. Tôi trả lời: “Miềng hứa là làm mà”.
   Dăm điều ba chuyện xả giao, sắp xếp công việc, còn lâu mới đến giờ hành lễ, Uý rủ tôi lang thang tham quan Diên sanh (quê của Dương) đồng thời nạp năng lượng tăng can đảm cho giờ múa mỏ.
Trên đường đi, Uý cằn nhằn tôi:”Anh là cái thá gì mà vợ anh Dương ôm cứng ngắt thế? Nhân vật chính là tôi… là tôi anh biết không? Tôi là người dẫn chương trình, sao họ lại coi trọng anh hơn tôi, thật là vô lý. Tôi cười hể hả, chấp nhất em út làm gì.

   Hai đứa vòng ra bờ hồ trước mặt chợ Hải lăng, quán nào cũng ghé nhưng không có quán nào có bia festival, vì Uý chỉ uống được bia nầy. Quỷ ma đưa đường vào quán cuối cùng còn được 4 chai fét, không có gì ngoài trứng cút luộc chắm muối tiêu. Cô chủ quán vui tính tình nguyện lột vỏ trứng đút cho chúng tôi ăn. Chất men làm hưng phấn, cụ Uý khoe mình từ Huế ra đây làm MC cho đám cưới con thằng bạn khi cô chủ tò mò hỏi hai anh ra đây làm gì. Thật đúng là “ngưu tầm ngưu,mã tầm mã”, thì ra cô chủ quán cũng là một MC của Quảng trị. Có ai đó đã nói: “những dòng sông bao giờ cũng đổ về biển cả; và những tư tưởng lớn bao giờ cũng gặp nhau”. Tôi thì chả hiểu gì về triết học, tư tưởng gặp nhau tôi cũng chả hay, chỉ biết và thấy một điều:  Chuyện gì sẽ xảy ra khi những người có tài ăn nói gặp nhau? Thời gian kỷ lục của một người giỏi tán gái không biết là bao lâu, nhưng với một MC thì đúng là 30 giây rẹt rẹt. Chỉ cần sau khi uống hai chai fét, ngôn ngữ của họ bây giờ không còn bình thường như chúng ta nữa, mà họ nói với nhau bằng tay, bằng lưỡi. Ôi thán phục! thán phục hai MC.
   Rồi cũng đến giờ đi làm nhiệm vụ, tiếc nuối thời gian sao vội đi quá nhanh, Uý thì tiếc khoảnh khắc mùi mẫn lâm ly, tôi thì tiếc bỏ dở một thước phim hay. Đời có may thì cũng có rủi, được cái nầy thì mất cái kia. Trở về hôn trường, tôi no nê bò gà bia bọt ních đầy bọc chứa. Uý ham nói sùi bọt mép, bụng đánh lô tô. Đói quá,  nó gần như muốn xỉu, cho mầy chừa cái tật ham múa mép khua môi.
   Tôi dìu nó ra xe, chở đến quán bánh ướt thịt heo, gọi hai loong bia cấp cứu cho nó tỉnh rồi mới chở về nhà. Vợ tôi thấy chú UÝ xanh xao tái mét, cho hai bịch chè tiếp sức, cu cậu ngồm ngoàm nhai nuốt như lần đầu được ăn. Hoàn hồn tỉnh táo lên xe về nhà.
   Than ôi ! Xin ai đó làm nghề MC thì nhớ ăn cho no giùm trước khi múa mỏ.
Phi Khanh

0 nhận xét:

Đăng nhận xét