Thứ Tư, 20 tháng 8, 2014

NHÀ THƠ CỦA TRƯỜNG XƯA

Trường xưa có những nhà thơ
Cất cao âm điệu ngẫn ngơ bao người
Cho dù trên tuổi sáu mươi
XUÂN tươi, VANG hát, NHƠN cười, DƯƠNG say

Ngồi đây ôn lại tháng ngày
Lavang hội ngộ mới hay sự tình
Anh em cả lớp thất kinh
Từ trời rơi xuống một mình Nguyễn Nhơn
Con người vốn được nhiều ơn
Làm thơ viết nhạc hay hơn mọi người
Chuyện hề chuyện tếu chọc cười
Điêu khắc hội họa người người đều khen
Suốt đời yêu mến nghèo hèn
Câu kinh việc thiện bon chen với đời

Tháng ngày vui sống thảnh thơi
Trần Đức Xuân cũng vui chơi tháng ngày
Vần thơ điệu nhạc mê say
Nhẹ nhàng thanh thoát cỡi mây lên Trời
HỒN THƠ – LỮ KHÁCH* chơi vơi
In liền mấy tập tặng đời lâng lâng
Ai đã từng đọc thơ Xuân
Không sao tránh khỏi bâng khuâng trong lòng
Con tim thầm nhủ ước mong
Được cùng với Chúa sống trong ơn lành






Còn ai dang dở học hành
U buồn ngang trái vây quanh cuộc đời
Viết Vang thi sĩ ỉ ôi
Ai cùng tâm trạng thơ tôi xin mời
Nào ai sầu khổ trong đời
Đò tình lỡ chuyến chơi vơi giữa dòng
Nào ai thức trọn đêm đông
Cầu Trời khẩn Phật chỉ mong yên bình
Mai sau số kiếp phận mình
Hóa thành tượng đá thất tình làm thơ

Ngây ngây nữa tỉnh nữa mơ
Thanh Dương cũng muốn làm thơ tặng đời
Người say thơ cũng chơi vơi
Thơ say người cũng lưng trời lâng lâng
Bạn bè khắp nơi xa gần
Hằng năm hội ngộ tình thân sum vầy
Thanh Dương đều kể lên đây
Đức Xuân cũng có trình bày qua loa
Lê Du cùng với Hùng Noir
Làm thơ tập tểnh làm quà góp vui
Bao người còn lại với tui
Từ nay cũng rán góp vui vài vần
TRƯỜNG XƯA nay cả một rừng
Nhà thơ, thi sĩ lừng khừng, ương ương

PK



*Tựa đề hai tập thơ của Trần Đức Xuân

0 nhận xét:

Đăng nhận xét