Thứ Hai, 25 tháng 11, 2013

CHIỀU



Những giọt nắng cuối ngày còn vương víu trên ngọn dừa đung đưa theo gió. Mới đó mà gần hết năm rồi. Thời gian qua mau quá. Có ai đó đã xem thời gian như vòng xoắn ốc mà chúng ta khởi hành từ vòng ngoài cùng, càng vào trong vòng càng ngắn lại cho đến khi dừng lại ở điểm thiên thu.
Nhớ quê hương nghèo đói, bom đạn. Quê hương đâu chỉ là một địa danh. Chừng đó không phải là quê hương. Quê hương trong ta có thể là giọt nắng mong manh chập chờn trên tóc ai đó, là cơn gió mát những ngày nắng thiêu đốt, là con chuồn chuồn đậu trên cành tre thấp trưa hè gió lào rát bỏng, là nụ cười e thẹn của ai đó mà ta thầm yêu, trộm nhớ để một đời không nói nên lời, một kỷ niệm buồn ngày anh trai qua đời. 
Màu quê hương ảm đạm như cuộc đời cùng khổ của cha mẹ, nhưng tha thiết bãng lãng trong tâm hồn không bao giờ phai, là giòng sông bên lở bên bồi, hàng năm dâng nước lụt , tăng thêm nổi ưu tư trên trán cha. Cánh đồng mới cấy nước đục màu bùn, những cây mạ mới cấy run rẩy trong gió đông.
Mùi quê hương là mùi mồ hôi mẹ, suốt đời lao nhọc vì con. Mùi quê hương là bong lúa mới ngậm sửa, là mùi tanh tanh của những con cua, con cá bắt từ ruộng lên. Ôi, những cái mùi vô nghĩa đó đã át đi mùi phấn son, hoa lệ.
Nhớ, nhớ những con người một lần đã đi qua đời ta, đã chunng nhau những kỷ niêm ấu thơ ngu dại. Bây giờ, người còn sống, người đã đi xa mang theo một chút cuộc đời của ta.
Nhớ, nhớ, thế thôi.
Nguyễn Phu HT63

0 nhận xét:

Đăng nhận xét