Chuyện xảy ra tại quán Hương
quê, dọc bờ sông An cựu Huế. Năm thằng quỷ “Taru” gặp nhau, lúc đầu còn hàn
huyên tâm sự, ôn lại kỷ niệm ngày xưa có vẻ nghiêm túc. Sau khi hết một thùng
bia, đến thùng thứ hai thì bắt đầu râm ran … nổ. Ta đây đều là những nhà thông
thái, qua trường nầy lớp nọ, có đứa khoe mình đã từng là sĩ quan QLVNCH. Có đứa
khoe bạn mình viết văn hay, đến nỗi nhà đạo diễn Vinh Sơn còn nể phục….
Thấy mấy ông khách vui tính
và nổ hơi quá, cô chủ quán tiến lại gần năm vị khách : ”Em rót bia cho mấy anh
nhé ?”
Trước nụ cười tươi mát tuyệt
vời ấy, năm thằng nhìn nhau tham khảo ý kiến.
Thằng Khanh ba hoa :
- Xin lỗi, em tên gì, ở đâu
mà anh thấy quen quen?
Cô chủ quán cười tươi khoe hàm răng trắng lóa,
đều như bắp:
- Hỏi quê….rằng biển xanh
dâu/ Hỏi tên…. rằng mộng ban đầu đã xa
Thằng Hương nghe thế, vỗ đùi
đánh đét:
- Úi chà chà! Lại thuộc cả
thơ. Tuyệt vời. Cứ rót bia đi em.
- Dạ. Cám ơn quý anh
Và, thế là họ vui vẽ cùng
uống. Thằng Lợi bấy lâu hiền như ma soeur, bây giờ cũng đon đả:
- Lấy thêm ly. Em cùng ngồi
đây uống cho vui”
- Dạ
Thế là có thêm một bông hồng
giữa đám sỏi đá. Thằng Tiến mời tất cả cụng ly, và hỏi cô chủ quán:
- Coi bộ em học giỏi nhỉ?
Cô lại cười. Đúng là cô ta “ăn
tiền” có nụ cười. Nụ cười như thể cục nam châm, cứ cuốn hút ánh mắt của năm thằng:
- Em cũng học mót thôi, nói
chơi cho vui mà. Mấy anh không phiền chứ? Nãy giờ nghe mấy anh kể ngày trước
học trường Hoan Thiện rồi Thiên Hựu. Chắc mấy anh học giỏi lắm thì phải?
Thằng Bảy xoa bụng ưỡn ngực,
cố tình khiêm tốn:
- Cũng đủ xài. Ai hỏi gì nói
nấy. Nhất là lãnh vực văn học. Không bao giờ bị kẹt.
- Thế là quá giỏi rồi. Vậy,
em đố các anh về lĩnh vực văn học nhé!
Nghe thế, cả bàn nhốn nháo
hẳn lên, mừng rơn như cá gặp nước. Tại vì họ là cựu chủng sinh, mấy năm đào tạo
hai lò HT và TH thì có ngán gì mớ tri thức của cô gái….Họ cụng ly chúc mừng thắng lợi, và
chờ đợi thử thách từ phía hoa hồng.
Cô chủ quán lại cười, giọng
ngọt như đường:
- Nếu có một ông khỏa thân –
cô cười cười tiếp – ông ta cõng một ông nữa cũng khỏa thân…Về tục ngữ, ông bà
ta nói sao?
Năm khuôn mặt của quỷ “Taru”
đều nhăn nhíu cả. Làm sao tìm ra câu tục ngữ nói về trường hợp hy hữu này….Họ
bí rị…
Thằng Tiến nói dứt khoát:
- Chúng tôi thua. Cô giảng
đi. Nếu đạt yêu cầu văn học, chúng tôi uống mãi đến chiều.
Cô chủ quán bình tỉnh đáp:
-Quân tử nhất ngôn đấy nhé.
Này, một ông khỏa thân, cõng trên lưng một ông cũng khỏa thân…Lúc ấy, tục ngữ
nói rằng: “Gậy ông đập lưng ông”
Úi trời, đúng quá đi chứ. Cả
bàn cười rộ. Quân tử nhất ngôn. Rót thêm bia. Vừa rót bia, cô vừa đố tiếp:
- Này các anh nhé, cũng cái
ông khỏa thân ấy, ông ta nhảy tỏm xuống ao, tục ngữ nói sao nào?
Năm khuôn mặt lại vẫn tiếp
tục nhăn nhíu, tiếp tục bí rị….Yêu cầu đáp án.
Cô ta cười tủm tỉm đáp:
- Ông khỏa thân mà nhảy xuống
ao, tục ngữ bảo rằng: ”Chim sa cá lặn”.
Cả bàn lại cười như pháo. Ối
giời ơi! Đúng quá đi chứ. Cá trông thấy sợ quá, phải lặn. Thừa thắng xông lên,
cô ta đố tiếp:
- Thưa quý anh, cũng cái ông
khỏa thân ấy, ông ta ngồi lên hòn đá, tục ngữ bảo sao nào?
Năm khuôn mặt kia thộn ra
trông đến tức cười. Họ lại bí rị…Lại đòi đáp án.
Cô chủ quán thong thả trả
lời:
- Ông khỏa thân ngồi lên hòn
đá, lúc ấy tục ngữ phán rằng :”Trứng chọi đá”
Cả bàn lại cười như pháo Tết.
Thằng Bảy coi bộ phải lòng cô
chủ quán, tuy thua nhưng vẫn hăm hở:
- Đúng quá đi chớ. Trứng này
không bể được! Hết rồi hả em?
Cô chủ quán cười:
- Cũng cái ông khỏa thân ấy,
ông ta ngồi tiểu tiện, tục ngữ bảo sao nào?
Năm khuôn mặt sáng láng lại
nhăn nhíu thảm thương. Lại tiếp tục bí rị…Đòi cô ta cho đáp án. Cô trả lời
ngay:
- Ông khỏa thân ngồi tiểu,
tục ngữ gọi là: ”Đất lành chim đậu”.
Cả bàn cười rộ:
- Chà! Quả là một ngày vui
quá hí!
Năm thằng tự thẹn, mình còn
kém về “tục”…..ngữ nhiều lắm! Trình độ thua một cô gái xa, thật là xấu hổ.
Phi Khanh
0 nhận xét:
Đăng nhận xét