Lần gặp nhau hội ngộ 50 năm Hồng ân tại Lavang, tớ có đọc một bài thơ làm mọi người cười ngất, và ai cũng khoái bài thơ ấy, nhất là thằng Hùng Noir. Nó cứ yêu cầu mình đọc đi đọc lại để nó thuộc. Thậm chí nó còn đăng ký tiết mục ngâm thơ vào đêm “hát cho nhau nghe” của Hội ngộ, bắt mình lên phổ biến bài thơ nầy cho mọi người cùng thưởng thức. Thằng Dương (không biết ngày xưa biệt danh của nó là gì, nhưng bây giờ mình gọi nó là Dương thơ thẩn, vì nó cứ ra ngẩn vào ngơ như gã thất tình hoặc nhớ vợ) trọ Lavang mấy ngày, nó nằm sát giường mình, thủ thỉ thầm thì gạ lấy hết bửu bối của mình có được, vào Saigon bây giờ chắc nổi tiếng vua hài. Chẳng lẽ để nó độc quyền chọc cười thiên hạ trong ấy hay sao. Nay xin phổ biến bài thơ để anh em cùng thuộc. Tuyệt đối đừng để chị em nghe được.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét